Nhận ra rằng có những tình cảm thoáng qua nhưng lại làm người ta nhớ, đôi khi là nuối tiếc rất nhìu. Bạn thix 1 người nhưng lại ko nói ra, sau 1 thời gian quên bẵng, người ta nói với bạn rằng vào thời điểm đó người ta cũng thix bạn. Bạn ko thể mừng vì chính lúc này, người ta đã có người để nhớ, để yêu, để chờ đợi. Vậy mà chính lúc này bạn lại cần người ta, cần 1 điểm tựa để bám vào. Bạn hỉu rằng cái tình cảm chợt thoáng qua ấy lại khiến bạn cần, như 1 hi vọng để sống tiếp, khi mà chẳng ai cần đến bạn.
Nhận ra rằng chỉ 1 quyết định sai lầm thôi bạn có thể mất tất cả. Đơn giản bạn ko đủ đối mặt với sai lầm mình tạo ra. Bạn càng lảng tránh, phủ nhận bạn càng phá vỡ tất cả.Bạn cố im lặng và tỏ thái độ bàng quang nhưng thật ra bạn đang lo lắng và cô đơn. Nếu bạn ko thể mở lòng lần nữa và chấp nhận để các mảnh vỡ trôi đi, đừng bao h hối hận quyết định của mình, cứ bước đi và đừng quay lại.
Nhận ra rằng tình cảm có thể bắt đầu từ những đìu đơn giản nhất. Bạn buồn và cần 1 người chia sẻ,1 bờ vai, vài lời chân thành cũng khiến lòng bạn dịu lại. Nhưng trc khi quyết định đặt tình cảm vào ai đó, hãy thử nghĩ lâu dài xem, người ta có hợp với bạn ko, có thể tiếp tục chia sẻ với bạn ko.
Nhận ra rằng thời gian và khoảng cách có thể xoá nhoà tất cả. Sau 1 thời gian dài ko gặp, bạn thấy tình cảm mình dành cho người đó ko còn như xưa, cả người đó cũng vậy. có cái gì đó làm bạn hơi bùn vì trc đây bạn đã rất thix người đó. Ko sao, mọi thứ đều diễn ra theo cái bình thường nhất. Bạn hãy cứ an ủi mình rằng, có lẽ tình cảm ấy chỉ là nhất thời, và người kia ko phải dành cho bạn. Đừng suy nghĩ nhìu và hãy cứ tiếp tục làm bạn với người ta, bik đâu đó lại là niềm an ủi với bạn.
Nhận ra chẳng có bàn tay nào mãi thuộc về mình. ừ thì lúc đó nó là của mình thật, ấm thật. Muốn đc như trc kia ... cứ như nằm mơ giữa ban ngày. Ta đã buông tay người ra, đi theo con đường mình chọn, để h đây ta nhớ người vô cùng, nhưng mà bước sai đường chịu ngã, bik trách đường hay bik trách đôi chân.
Nhận ra rằng chẳng có tình cảm nào là mãi mãi. Đến đó rồi lại đi. Hanh phúc đó nhưng cũng gần đau thương. Nhanh lắm, chỉ 1 dòng tin nhắn là mọi thứ đảo lộn ngay. Ai bảo hạnh phúc khó tìm, chỉ là ko biết cách giữ. Nhưng mà đã cố giữ rồi mà, vậy mà tình vẫn đi ... Ừ thì tình cứ đi đi nhưng đừng bao h quay trở lại. Mệt lắm, bực nữa biết ko??? Đã quyết định ra đi, quên hết thì đừng coi nhau là gì nữa, bạn bè cũng vậy thôi.
Kẻ ấy biết mọi chuyện sẽ chẳng dễ dàng gì vì kẻ ấy dễ mềm lòng và cực kì ngốc.
Con người thì lun vô tình và ích kỉ, họ chỉ nghĩ cho mình mà quên mất người bên cạnh dù đôi lúc họ cũng đáng thương và có nỗi khát vọng riêng.
Nhận ra rằng để quên 1 người là rất khó.